Sa ngã với đồng nghiệp vì chồng không biết ghen

Tôi đau khổ, dằn vặt và không biết phải làm thế nào. Bây giờ về nhà đối mặt với anh, tôi có nên nói với anh về chuyện vừa xảy ra, hay cố tình giữ im lặng?
    Chúng tôi lấy nhau chưa lâu nhưng tình cảm vợ chồng son không mấy mặn mà cho lắm. Sáng chiều hai vợ chồng đi làm, tối về gặp nhau bên mâm cơm, chẳng trò chuyện nhiều, rồi thân ai người ấy ngủ. Nhiều khi tôi nghĩ chắc do anh phải làm thêm giờ nên vất vả, hoặc vẫn còn ngại với chuyện sống chung. Đàn ông thời nào rồi mà còn ngại thì đúng là khiến tôi khó xử.
    Đi ăn uống với bạn bè “ra mắt chồng”, anh vẫn vui vẻ bông đùa. Khi bị bạn tôi trêu “vợ ông xinh đẹp thế kia, không khéo giữ thì có mà tay trắng”, anh đáp thẳng thừng “vợ tớ không có gen ngoại tình đâu”, rồi quay sang nhìn tôi cười tươi rói “anh tin em tuyệt đối, em nhỉ?” khiến mọi người trầm trồ thán phục và khen tôi tốt số. Thấy anh tin tưởng mình như vậy, tôi cũng lấy làm mãn nguyện và hạnh phúc lắm.
    Những lần khác đi chơi, đi ăn, mua bán, tôi đều ăn mặc và trang điểm đẹp, mặc cho anh xuề xòa giục nhanh lên. Ở các cửa hàng, quán xá, tôi tìm cách “lả lơi” cười với nhân viên phục vụ để xem thái độ của chồng có đúng như anh nói. Mặt anh tỉnh bơ.
    ngoai-tinh
    Ảnh minh họa
     
    Có lần, tôi tìm cách giả vờ ngã ở siêu thị thì người đưa tay đỡ tôi lại là anh nhân viên đẹp trai, trẻ trung. Anh còn nhẹ nhàng dắt tôi đến một góc để tôi ngồi nghỉ. Còn chồng tôi khi thấy vậy cũng chẳng để tâm, quay qua xem mấy món đồ gia dụng. Tôi bỗng thấy tủi thân vô cùng. Về nhà hỏi chồng “anh không ghen à?” thì anh bảo “anh biết em sẽ không làm gì có lỗi để anh phải ghen”, rồi vòng tay ôm tôi đi ngủ.
    Tôi không biết phải nên vui hay buồn nhưng rồi cũng bỏ “màn kịch” thử chồng vớ vẩn ấy đi. Anh đã tin và yêu tôi như thế, chắc hẳn sẽ biết thừa tôi đang diễn để thử lòng anh.
    Nhưng mọi chuyện nó đang đi quá giới hạn của nó, khi mà ở cơ quan có một người công khai tấn công tôi. Anh chàng đồng nghiệp trẻ trung, kém tôi tới 5 tuổi, sáng nào cũng để sẵn cốc cà phê trên bàn làm việc của tôi, thậm chí chẳng phải ngày lễ cũng có quà, có hoa gửi đến.
    Các nhân viên khác trong cơ quan nhìn tôi với ánh mắt dị nghị, họ xì xào bàn tán những lời lẽ không mấy tốt đẹp và thiện cảm. Áp lực công việc và áp lực bởi dư luận khiến tôi căng thẳng và mệt mỏi. Tôi tìm mọi cách từ chối sự tán tỉnh bởi anh chàng đồng nghiệp kia nhưng anh ta vẫn đeo đuổi tôi đến cùng. Tôi đành phải nói với chồng về việc muốn bỏ việc cho mọi chuyện không phức tạp hơn nữa, nhưng chồng tôi không những không cho còn bảo tôi vớ vẩn “em không làm gì sai, sao phải ngại”.
    Trong một lần gặp anh chàng đồng nghiệp kia, chồng tôi còn tay bắt mặt mừng “công việc của các anh tốt thế, vợ tớ muốn bỏ thì thật là phí. Giờ tìm đâu được chỗ làm tốt như thế này”. Nghe anh nói, tôi ngại đến mức phải giả vờ xin phép ra chỗ khác nghe điện thoại để không bẽ mặt với mọi người. Đồng nghiệp gặp tôi mỉa mai: “Chị xem, chồng chị có cần giữ đâu mà chị cứ phải giữ cho anh ta kinh thế?” 
    Tối hôm đó về nhà, tôi với chồng đã căng thẳng với nhau. Tôi mắng anh thậm tệ, rằng tại sao anh không lo lắng cho tôi, không giữ gìn bảo vệ tôi mà còn cố tình “giao vợ cho thằng khác”. Anh trừng mắt, mắng tôi là lắm chuyện, là viển vông “Cơ quan em toàn trai tân gái đẹp. Chúng nó còn trẻ chúng nó thích nhau. Em có chồng rồi thì lo cái gì?” Nghe vậy tôi càng tự ái. Chồng người vợ đi một bước thì ghen mười lần, chồng mình lại chẳng để tâm, cứ hàm ý “ván đã đóng thuyền” thì ai dám rút. Anh tin tôi tuyệt đối, hay anh không dành cho tôi tình cảm tuyệt đối đây?
    Hôm đó tôi phải ở lại cơ quan sắp xếp hồ sơ và in ấn một số thứ. Mọi người cũng đã về vãn vãn. Anh chàng đồng nghiệp đến gần, ngỏ ý muốn hẹn tôi để nói chuyện. Thiết nghĩ giờ về nhà cũng chẳng biết phải làm gì, lại nhớ đến việc mình với chồng vừa mới cãi vã nhau, tôi gật đầu đồng ý.
    Thế rồi nơi anh ta đưa tôi đến hẹn lại là nhà nghỉ. Tôi sững sờ tìm cách chạy trốn thì anh ta túm tay tôi lại, giọng đầy xấu xa “Chị có chồng rồi, lo gì còn với mất. Mà chị xem xem, chồng chị có yêu thương gì chị cho cam, ghen còn chẳng ghen nữa là”. Anh ta càng nói khiến tôi càng đau khổ, tôi trở nên ngoan ngoãn đến đáng thương. Nhận phòng, chuyện gì đến cũng đến. Khi “ngoại tình” với anh ta xong, tôi nhớ đến chồng, bật khóc nức nở. Tôi gọi cho anh, chỉ muốn gào lên rằng “tại sao anh không giữ em lại”.
    Anh nghe máy, hỏi tôi bị ngã xe hay sao mà khóc, hỏi tôi sao giờ vẫn chưa về, hỏi tôi ăn uống gì chưa. Anh càng hỏi, tôi càng đau đớn hơn. Tại sao tôi cứ bắt chồng phải ghen, trong khi anh tin tưởng tôi đến thế. Tại sao tôi cứ bắt chồng phải thể hiện tình cảm trong khi anh ít nói bằng lời nhưng hành động thì lại luôn quan tâm chăm sóc tôi.
    Tôi đau khổ, dằn vặt và không biết phải làm thế nào. Bây giờ về nhà đối mặt với anh, tôi có nên nói với anh về chuyện vừa xảy ra, hay cố tình giữ im lặng? Nhưng chuyện gì cũng sẽ không giữ được lâu, cái kim trong bọc ắt sẽ lòi ra, tôi e sợ khi anh phát hiện ra cũng là lúc gia đình nhỏ của hai vợ chồng tan nát. Rồi đồng nghiệp ở cơ quan sẽ còn nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm và khinh bỉ đến nhường nào.
    Tôi đã lỡ sa ngã rồi, thì biết phải làm sao đây?
    Nguồn: blog tâm sự
    Share on Google Plus
    BÀI CÙNG CHUYÊN MỤC
      Blogger Comment
      Facebook Comment

    0 nhận xét :

    Đăng nhận xét